"Được rồi, hôm nay, tớ tập trung tất cả mọi người lại đây là vì ...".
"Có ai đó chết".
"Không, Kate!", tôi thở dài.
"Hừm, vậy mà cậu nói giống như ...", Kate nhấm nhẳng trong khi Frankie và tôi nhăn nhó vì cái tính tự nhiên quá đáng toàn hại Kate thành ra xử sự không khéo chút nào.
"Này, thế London của cậu thế nào rồi?". Frankie hỏi.
Tôi ngồi bên chiếc bàn trong phòng khách sạn của mình, điện thoại trong tay, kết nối với chiếc điện thoại mở loa lớn ở nhà Kate đầu dây bên kia. Tôi đã mất cả buổi sáng dạo vòng quanh London với bố, chụp những tấm hình ông đứng lúng túng, vụng về ngay đằng trước những thứ đặc trưng cho nước Anh, như những chiếc xe buýt màu đỏ, những thùng thư, những con ngựa của cảnh sát, những quán rượu, cung điện Buckingham, và một người hoàn toàn không biết cách ăn mặc là nam hay nữ.
Kệ tôi ngồi một mình, bố vẫn nằm trên giường xem phần còn lại của chương trình tivi, vừa nhấm nháp cốc rượu mạnh, món kem chua và cả những lát khoai tây Pringles không hành.
"TUYỆT QUÁ!", ông hét lên với chương trình tivi. Tôi chia sẻ những thông tin mới nhất. Bên kia đầu dây, Kate và Frankie tranh nhau nói quanh chiếc điện thoại được bật loa ngoài.
"Con cậu nôn trớ vào tớ đây này!", Frankie hét toáng lên.
"Nôn trớ đâu mà nôn trớ, thằng bé chỉ chảy nước bọt tí tẹo ...".
"Không phải. Thế này mới là chảy nước bọt ...".
Im lặng.
"Frankie, cậu gớm quá đi!".
"Thôi ... Thôi ... Trời đất các cậu, ngừng lại được chưa?".
"Xin lỗi, Joyce.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-on-ky-uc/2242074/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.