Chu Lục làm việc và nghỉ ngơi luôn cực kỳ có quy luật, đến giờ liền ngủ, ngủ cũng nhanh, vì thế quay đầu liền quên bên cạnh mình còn vó một nô lệ lại là đối thủ.
Thẳng đến khi hắn nửa đêm cảm thấy mót đứng lên, mới ở trong phòng khách phát hiện Hạ Liên ở bên cửa sổ mặt không biểu tình nhìn ra ngoài.
Lúc này trời rất nhanh liền sáng, lúc âm u nhất, Chu Lục thấy không rõ lắm bộ dạng của Hạ Liên, nhưng nhìn dáng người, nhìn khí thế kia, không thể không nói Chu Lục bị cậu hấp dẫn.
Hạ Liên rất nhanh liền phát hiện Chu Lục đang nhìn cậu, cậu khoác ra giường chống lạnh, nhấp mím môi, khẽ buông tay, ra giường liền nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra đường cong ưu mỹ của cậu, cậu dừng một chút, nhu thuận quỳ gối xuống, đầu ép tới rất thấp, gọi: “Chủ nhân.”
Chu Lục không khỏi cảm thấy có chút phiền, phiền này xuất phát từ bản thân hắn, cũng từ Hạ Liên. Chu Lục rút một điếu thuốc, châm lửa, ngậm đi tới trước mặt Hạ Liên.
Hắn không để Hạ Liên đứng dậy, liền như thế mắt nhìn xuống Hạ Liên, nô lệ ngoan ngoãn hợp tâm ý của hắn, thật đúng là chỉ có mình Hạ Liên…
Chu Lục hỗn loạn nghĩ, một hồi như muốn nhận sinh hoạt tính phúc sau này của Hạ Liên, một hồi lại nhớ tới quan hệ bên ngoài với Hạ Liên, hắn lại rất muốn thu Hạ Liên, thế nhưng nếu là Hạ Liên nguyện ý, phiền phức còn có một đống ni…
Bất tri bất giác hút thuốc phân nửa, Chu Lục nhìn thuốc bị đốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-than-tu-toa/87156/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.