Lâu ngày làm bạn, đám sếu ở hồ Bông Lau đã không còn sợ Lưu Hoằng nữa. Từ hồi nhà không còn thiếu thức ăn Lưu Hoằng cũng rất ít khi đi săn chúng nó. Những sinh vật bay lượn trên không trung có dáng vẻ duyên dáng, phát ra âm thanh vang vọng, vô tư tự tại như những đám mây trắng trên bầu trời. Xuồng của Lưu Hoằng bơi qua khỏi bụi lau, nó kéo lưới đánh cá lên, bọt nước tung tóe, mấy con cá bật nhảy dưới ánh nắng mai, vảy cá long lanh như những viên đá quý.
Lưu Hoằng mười lăm tuổi gánh giỏ trúc nặng trĩu về nhà, trong giỏ trúc đầy ắp cá tươi.
Buổi trưa, một cỗ xe bò từ Hồ hương đi đến Trúc lý, người đánh xe mặt đầy lo lắng. Lưu Hoằng đang ướp cá trong sân, thấy xe bò hắn còn tưởng là Vũ Đình Trường tới.
“A Ngôn!”
Ai trông như một lão bộc nhảy xuống khỏi xe bò, lảo đảo lê bước chạy vào nhà Lưu Hoằng.
Lưu Hoằng nhận ra ông là người làm nhà bà cô ở Hồ hương, ông thường hay gửi gạo tới Trúc lý, thường gọi lão Ngụy.
“Ông Ngụy, nhà bà cháu có chuyện gì xảy ra sao?”
Lưu Hoằng tiến lên hỏi.
Lúc này mẹ Lưu cũng từ trong nhà đi ra, sốt ruột hỏi lão bộc có chuyện gì.
Lão Ngụy lấy hơi rồi mới nói ra chuyện quan trọng. Hóa ra đêm qua nhà bà cô bị một toán cướp xông vào, chúng nó đến khoắng sạch.
“Cháu đi với ông.”
Lưu Hoằng không nói nhiều, xách đao theo, lưng mang cung tên rồi dắt ngựa chuẩn bị đến Hồ hương.
“Khuyển Tử, phải cẩn thận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-thanh-mua-hoa/484979/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.