Edit: V.O
Cẩm Tịch nghe Lê Dịch Minh thản nhiên kể hết những gì đã gặp được trong suốt mười năm qua, miệng nàng chậm rãi đóng đóng mở mở mấy lần, cũng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, hai tay vuốt ve vết thương trước ngực Lê Dịch Minh cũng run rẩy không chịu được, nàng khó có thể tưởng tượng hai năm thống khổ phía sau những vết sẹo này:
"A Dịch. . .thật xin lỗi. . ."
Lê Dịch Minh bắt được tay Cẩm Tịch sờ loạn ở trên người hắn:
"Đã qua."
Cẩm Tịch điên cuồng lắc đầu:
"Không, không, Ngàn Thương của ngươi vẫn còn, phải làm sao? Làm sao?"
Cẩm Tịch nói chút lời không mạch lạc khiến cho Lê Dịch Minh rất đau lòng, thật sự nàng thừa nhận quá nhiều, hắn vẫn không dám đi tìm nàng cũng là sợ tất cả những chuyện này sẽ làm nàng tuyệt vọng, có lẽ để cho nàng cho là mình đã chết là lựa chọn tốt nhất, đến cuối cùng bọn họ vẫn vươn tay về phía cả Tây Cảnh Tiên Môn, cả Nhân tộc.
"Cẩm Tịch, nàng tỉnh táo một chút."
Lê Dịch Minh nắm thật chặt hai cánh tay Cẩm Tịch, để cho hai mắt tan rã của nàng cố gắng nhìn hắn lần nữa:
"Khương Linh Vũ muốn hủy diệt quá khứ của mình, nhất định sẽ không bỏ qua bất cứ người nào trong tiên môn, nàng chỉ có nghe ta, chúng ta mới có một đường sinh cơ."
Cẩm Tịch biết sư phụ muốn làm thần của Nhân tộc, thần là không thể có quá khứ, nhưng không nghĩ tới ông ta thân là tộc nhân Khương thị lại đích thân hủy diệt cơ nghiệp ngàn năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-tich/116216/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.