Đan Niên ăn no xong liền ngủ, đến khi tỉnh ngủ đã là sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời tà tà xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường. Tiểu chính thái Thẩm Ngọc ghé vào một bên, nhìn nàng không chớp mắt, hai tròng mắt như hai viên hắc ngọc khảm trên bạch ngọc.
Đan Niên cảm thấy dưới thân ướt sũng, khó chịu quay tới quay lui, Thẩm Ngọc vừa thấy Đan Niên mở mắt ra, hai mắt lập tức cong lên thành trăng non, vỗ tay cười nói: “Nương, Mai di, muội muội tỉnh!”
Vừa dứt lời, Tuệ Nương cùng một nữ tử trẻ tuổi đầu bới khăn, mặc áo xanh nhạt từ cửa bước vào. Nữ tử áo xanh nhạt tay còn cầm một cái giỏ trúc, bên trong giỏ đựng đầy cải trắng và cải củ. Hai người vào nhà sau, buông giỏ, liền chạy lại chỗ Đan Niên.
Nữ tử áo xanh nhạt có vẻ rất có kinh nghiệm, thò tay sờ vào hạ bộ Đan Niên, Đan Niên vừa xấu hổ vừa giận dữ không chịu nổi, đang chuẩn bị khóc lớn kháng nghị, chợt nghe nữ tử áo xanh nhạt nói: “Tiểu thư, đứa nhỏ đái dầm.”
Đái dầm, đái dầm! Mấy cái chữ to xoay quanh trong đầu Đan Niên, Đan Niên đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể này tuổi quá nhỏ, hễ ngủ rồi là một chút năng lực khống chế cũng không có.
Thẩm Ngọc mắt sắc cuống quít kêu lên: “Nương, nương! Mặt muội muội rất là đỏ, có phải là bị bệnh rồi không?”
Tuệ Nương vội vàng áp trán vào đầu Đan Niên thử độ ấm, xong đứng dậy trấn an con: “Không có việc gì, muội muội không phát sốt.”
Nữ tử áo xanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-tu-dan-hoa/1621343/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.