An Yến thút hít mũi, chuẩn bị vào nhà.
"Ồ, bộ dáng mỹ nhân rơi nước mắt ướt át, quả thực thật là động lòng người nhất."
Khi vừa nghe thấy những lời đó, bước chân nàng run rẩy, thiếu chút nữa đã ngã gục xuống đất.
Lúc này, trong lòng nàng vốn chán nản cực điểm, nhưng từ đâu xuất hiện một tiểu dã tử, nói những lời linh tinh như vậy!
An Yến vừa nghĩ, vừa phẫn hận ngẩng đầu. Một đôi ánh mắt sáng rực chói mắt, thẳng tắp bắn về phía phát ra tiếng nói. Trên mặt và trên người nàng, vẫn còn chật vật ướt đẫm bởi tuyết.
"Ài, tiểu nhân vô sỉ nào ở đó?!"
Giọng nói của An Yến nghe có chút chói tai, giống như một con mèo sợ hãi, dựng hết lông trên cơ thể lên, toàn thân cảnh giác. Trong giọng nói còn có một chút suy sụp, bởi vì bị người phát hiện nên thẹn quá hoá giận.
Nàng đảo mắt nhìn nhìn bốn phía, nhưng không phát hiện ra người nào xung quanh. Nàng đứng thẳng người, một đôi mày đẹp nhăn thành một độ cong cực kỳ nghiêm nghị, trừng mắt nhìn quanh mình.
Sau một lúc, nàng vẫn không nghe thấy chung quanh có bất cứ động tĩnh nào, vì vậy nàng nghĩ:
Chẳng lẽ mình đã gặp quỷ hay sao?
Nỗi khổ vừa rồi phát sinh trong lòng ở bữa tiệc sinh thần, lúc này thật ra đã biến mất hơn một nửa. Trong lòng An Yến âm thầm lẩm bẩm nói mấy câu, sau đó chuẩn bị đi vào nhà. Bên ngoài, tuyết vẫn không ngừng rơi, từng đợt gió lạnh thổi vào cổ áo, lạnh đến tận xương.
"Ài ~~~"
An Yến vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-tu-dich-nu-doc-y-tam-tieu-thu/971753/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.