Nàng vươn đầu ngón tay sần sùi ra, tiếp nhận những bông tuyết đang phất phơ bay xuống. Đáng tiếc, nháy mắt đầu ngón tay nàng vừa chạm vào, những bông tuyết ngay lập tức hóa thành nước, phảng phất như chưa từng có tuyết.
Trong lòng hốt hoảng một trận, An Yến ngẩng đầu nhìn lên, muốn nhìn những bông tuyết đầy trời một chút, nhìn xem bông tuyết lượn vòng trên trời đẹp như thế nào.
Nhưng, nháy mắt nàng vừa ngẩng đầu lên, Tử Y bên cạnh đúng lúc mở một chiếc dù ra che cho nàng.
"Tam tiểu thư, bên ngoài không biết vì sao lại đột nhiên tuyết lớn như vậy, nô tỳ vừa rồi quay lại để cầm theo dù. Nhị phu nhân đã phân phó, không thể để Tam tiểu thư bị cảm lạnh."
Sắc mặt Tử Y cũng có chút hồng hồng, ngón tay cầm dù đỏ lên vì lạnh, hơi thở ngưng tụ thành khói trắng phả ra trước mặt.
An Yến hồi phục lại tinh thần, xoay đầu nhìn về phía Tử Y cười cười, duỗi tay muốn lôi kéo Tử Y tới gần, nhưng tay nàng lại bắt vào khoảng không, Tử Y đã phản ứng cực nhanh trốn thoát. An Yến có chút ngốc lăng, ngón tay vẫn đang duỗi ở giữa không trung, hơi lúng túng một lúc, cuối cùng chậm rãi thu hồi tay lại.
Khuôn mặt nàng lập tức trở nên cứng đờ, cả người trở nên lạnh băng, so với bông tuyết còn muốn lạnh hơn.
Tử Y dường như lúc này mới phát hiện ra hành động của mình không đúng, nhanh chóng cong lưng bồi tội với An Yến, "Thân thể chủ tử cao quý, sao có thể đi chung dù cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-tu-dich-nu-doc-y-tam-tieu-thu/971762/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.