Khuôn mặt già của Phượng Đại Sơn đen lại, vội vàng nhéo Vương Xuân Tú một cái: "Nương tử, ở đây nhiều người nhìn như vậy, chúng ta về nhà nói không được sao?"
"Không được, sao ông lại làm ra dáng vẻ bảo vệ nghé con rồi, hôm nay có tôi thì không có nó, ông cứ liệu mà làm!"
Phượng Đại Sơn khó xử: "Xuân Tú, bà xem... Linh Nhi còn bị thương này!"
Lúc này Vương Xuân Tú mới kịp phản ứng, vội vàng nhìn về phía khuê nữ đang bị thương của mình, phát hiện nàng ta thế mà đã bị ngất xỉu rồi, cũng bất chấp mà nói: "Mau, về nhà! Lão nhị mau đi mời đại phu lại đây."
Sau khi về nhà dàn xếp ổn thỏa cho Trịnh Kim Linh, Vương Xuân Tú nằm bò trên giường nhìn về phía Phượng Đại Sơn chua ngoa nói: "Phượng Đại Sơn, hôm nay ông phải cho tôi một lời giải thích, tiểu tạp chủng này làm hại mẹ con tôi mất hết thể diện trước mặt mọi người trong thôn, tôi nói cho ông biết, hôm nay ông phải đuổi nó và đệ đệ nó ra khỏi nhà cho tôi!"
Huynh trưởng Phượng Chỉ Minh cùng một mẹ với Phượng Chỉ U nhất thời biến sắc: "Nương, chuyện này không thể được, muội muội và đệ đệ tuổi còn nhỏ, nếu đuổi đi thì phải sống thế nào đây! Chỉ U muội mau bồi tội với nương đi."
Phượng Chỉ U vẫn đứng yên bất động nhìn về phía Phượng Đại Sơn: "Cha, người cũng muốn đuổi con đi sao?"
Sắc mặt Phượng Đại Sơn cũng hơi khó coi: "Xuân Tú à, nếu đuổi ra ngoài..."
Lời còn chưa kịp nói xong, Vương Xuân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-tu-dien-vien-nong-nu-muon-len-troi/691612/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.