Rạng sáng, sắc trời chuyển dần từ tối đen sang sáng tỏ, màn trời giống như dần dần được kéo lên.
Cẩm Tú ngồi trước cửa sổ, nhìn trang giấy viết thư trắng phau trên bàn, cây bút trong tay lại rề rà không viết xuống được.
Trong lòng bàn tay bên kia là cái bật lửa bằng bạc chạm trổ tinh xảo, cầm trong tay mà thấy nặng trịch, giống như là đè trong lòng của nàng. Chuyện đã tới nước này thì không cần phải tránh né cái gì nữa. Cho tới nay, giữa nàng và Tả Chấn lúc gần lúc xa, muốn nói lại thôi, chẳng qua là vì giữa bọn họ còn có bóng dáng của Anh thiếu.
Cái đêm lần đầu tiên ăn cơm với Tả Chấn, nàng từng nói chắc chắn với hắn rằng: “Anh chẳng qua là gặp tôi ở trên đường, hôm nay mời tôi ăn cơm, ngày mai ngày mốt còn có thể mời người khác, đều chỉ là tình cờ mà thôi. Qua mấy ngày nữa anh sẽ không còn nhớ những lời hôm nay đã nói, hay là ăn cơm với ai… Tôi cũng vậy. Nhưng khi tôi đến bên cạnh Anh thiếu, cho dù chỉ là muốn báo đáp, cũng hy vọng anh ấy có thể để ý, có cảm giác, cũng hy vọng có thể lâu dài một chút. Điều này sao có thể giống nhau?”
Những lời lúc đó, mỗi câu mỗi chữ còn văng vẳng bên tai, nhưng Vinh Cẩm Tú nàng đã trở thành phụ nữ của Tả Nhị gia hắn.
Thật là rối như tơ vò.
Nàng tưởng rằng mình sẽ trung thành nhưng không thể. Những lời mà mình đã nói trước đây, bây giờ nghĩ lại mỗi câu đều rất đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-tu-duyen/900278/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.