Nguyễn Vô Song ngồi ngay ngắn ở trên ghế nhung, một thân váy phượng màu lục nhạt tỏa sáng dưới ánh nến, tua rua trâm ngọc quý giá khẽ lay động, thướt tha trên mái tóc đen bóng. Ánh nắng xuyên qua sa liêm mỏng bên cửa sổ, chiếu vào trong phòng, như sương khói lượn lờ dừng ở trên cẩm trướng có hoa văn thêu nổi, phản chiếu lại chói lóa, có vẻ quý khí bức người.”
Thái y trong Thái Y viện nối đuôi nhau mà vào, Tô Khinh Hồng đi đầu, quỳ xuống đất hành lễ: “Vi thần bái kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Nguyễn Vô Song khẽ phất tay áo: “Hãy bình thân!”
Nâng đầu, hướng chúng thái y quét một vòng, sau đó đem ánh mắt dừng ở trên người Tô Khinh Hồng: “Tô thái y, thái hậu nương nương rốt cuộc bị bệnh gì?” Tô Khinh Hồng cúi đầu, cung kính trả lời: “Bẩm hoàng hậu, vi thần đã chẩn mạch nhiều lần, vẫn là —” tạm dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lén thần sắc của Nguyễn Vô Song, vẫn như trước bình tĩnh thong dong, tựa hồ không có gì khác thường, lúc này mới tiếp tục nói: “Vi thần chẩn đoán bệnh của thái hậu nương nương đây là tâm bệnh, chán nản ưu thương, khó có thể hóa giải. Chính là —- chính là thái hậu nương nương vẫn không thể buông ra khúc mắc, thế cho nên bệnh này ngày càng nghiêm trọng —– dấu hiệu rất nghiêm trọng!”
Nguyễn Vô Song chậm rãi đứng lên, khẽ nói: “Vậy rốt cục phải thế nào?” Ngữ khí rất bình thản, nhưng toát lên khí thế uy nghiêm không nói thành lời.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-van-che-mach-thuong-suong/2221913/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.