Mùa xuân ở kinh thành thường tới muộn hơn những nơi khác. Nhưng mỗi khi mùa xuân tới rồi, ngự hoa viên trăm hoa đua nở tuyệt đẹp như một bức tranh, gió êm dịu thoảng tới. Cảnh Nhân đế thích nhất mùa này trong năm, mang theo đại hoàng tử Bách Lý Hạo Đình chơi đùa bên bờ ao dưới tàng liễu rủ.”
Một đoàn thị nữ, nội thị đứng xa xa hầu hạ. Bách Lý Hạo Triết nấp sau gốc cây đại thụ cách đó không xa. Cây cối trong ngự hoa viên cũng đã vài trăm năm tuổi, thân cây thô to, cành lá xum xuê xanh ngắt, hai người lớn cũng không ôm hết. Hắn tránh ở phía sau mà ngay cả nội thị cũng không có phát hiện ra. Từ xa nhìn phụ hoàng vui đùa cùng đại ca, Bách Lý Hạo Đình mắt bị bịt khăn hai tay sờ soạng muốn tìm ra phụ hoàng ẩn nấp chỗ nào.
Sắc mặt Cảnh Nhân đế đầy sủng nịnh, ấm áp giống như cảnh xuân, hướng Bách Lý Hạo Đình cách đó không xa mỉm cười ngoắc: “Đình nhi, ở đây ——- phụ hoàng ở trong này.” Bách Lý Hạo Đình nghiêng ngả lảo đảo chạy vọt qua, bước chân không vững, trong miệng vẫn không ngừng kêu: “Phụ hoàng? Phụ hoàng, người ở nơi nào —-” Cảnh Nhân đế buộc vạt hoàng bào, tay áo sắn cao, một lòng chơi đùa cùng con. Kẻ khác rất khó tưởng tượng được vị hoàng đế uy nghiêm từ trước tới nay lại có được vẻ mặt ôn nhu đến thế này.
Trong lòng Bách Lý Hạo Triết vô cùng ngưỡng mộ, hắn hâm mộ phụ hoàng từ ái như thế đối đãi đại ca. Trong cảm nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-van-che-mach-thuong-suong/2221917/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.