Đám người bọn họ trở về y quán, nghe tên y đồng nói Dương Trình Vạn vừa mới tỉnh lại. Tạ Tiêu nghe nói vậy liền yên tâm, hắn xưa nay vẫn không quen thói hỏi han ân cần lễ nghĩa, cũng không muốn Dương Trình Vạn gặp phiền phức, lập tức bảo Dương Nhạc hỏi thăm rồi vội vã rời đi.
Bước vào trong phòng Dương Nhạc cùng Kim Hạ liếc nhìn lẫn nhau, ngầm hiểu, chuyện ở rừng hoa đào không bẩm báo với cha, để cha tịnh tâm chữa trị mới là chính sự.
"Cha, thuốc đến rồi!"
Dương Nhạc cẩn thận đỡ cha ngồi dậy, Kim Hạ bưng chén thuốc y đồng vừa sắc xong.
Mặc dù vừa trải qua việc nắn xương, trong người không khỏe lắm, Dương Trình Vạn ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, chỉ nhìn Kim Hạ một chút liền hỏi:"Hạ nhi, sắc mặt ngươi không tốt, xảy ra chuyện gì sao?"
"À...vâng.." Kim Hạ ấp úng, nói dối:"Không có gì lớn lao, chẳng qua con làm lạc mất ngựa...Tìm mãi mà không thấy.."
Thì ra là như vậy, Dương Trình Vạn vốn đã biết bản tính của Hạ nhi, hễ chuyện gì liên lụy tới ngân lượng, đối với Hạ nhi đều là chuyện đại sự, lập tức cũng chỉ biết thở dài:"Ngựa của quan dịch đều có lưu lại vết tích, người dân không dám giữ nó đâu, ngươi cứ từ từ mà tìm."
"Con cũng đã khuyên Kim Hạ như vậy." Dương Nhạc tiếp nhận chén thuốc nói tránh đi:"Con vừa mới hỏi thăm Thẩm đại phu, hắn nói việc chữa trị chân vẫn bình thường ổn thỏa, mấy ngày này phải ở lại phòng điều dưỡng, thuận tiện để hắn tái khám."
Dương Trình Vạn biết rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-chi-ha/281451/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.