Trước mặt Dương Trình Vạn là cái bàn nhỏ, có nghiên mực, có bút, ngay sau đó lại đưa giấy viết thư. Vì bên ngoài trời âm u, bên trong tối u, Dương Nhạc đứng cầm đèn cho cha. Dương Trình Vạn xua tay, tỏ ý không cần.
"Cha, chuyện của Tạ Tiêu người tính sao?" Dương Nhạc thăm dò hỏi
Dương Trình Vạn liếc hắn một cái không lên tiếng.
Dương Nhạc lại nói:"Con thấy Kim Hạ đối với Tạ Tiêu không có ý kia, lại nói đây là Dương Châu, cũng cách kinh thành khá xa."
"Hôn nhân đại sự, cha mẹ chi mệnh, người làm mai nói như vậy, nơi nào cho phép con xen vào." Dương Trình Vạn trầm mặt nói
"Con...con...chính là..."
Bị cha trừng mắt nhìn, Dương Nhạc ấp úng một lát, cảm thấy không ổn, nhưng cũng không dám nói nữa, lại nghe thấy có người gõ cửa.
"Thủ lĩnh, người đã đỡ hơn chưa?" Chính là giọng nói của Kim Hạ
Nha đầu này, đến cũng thật đúng lúc, Dương Nhạc thay nàng mở cửa. Kim Hạ đi vào, trên mặt cười vui vẻ
"Miệng ngươi đều sắp nhếch thành ba cánh hoa, có chuyện tốt đẹp gì sao?" Dương Nhạc ngạc nhiên nói
"Đâu có!" Kim Hạ nhếch miệng, chỉ chốc lát sau lại cười mỉm, hướng Dương Trình Vạn nói:"Thủ lĩnh, chân người còn đau không?"
Dương Trình Vạn nhìn Kim Hạ mang bộ mặt cười vui vẻ, hồi tưởng trong ký ức khuôn mặt ấy giống nhau, làm cho hắn tinh thần có chút vui vẻ theo.
"Thủ lĩnh?" Kim Hạ kinh ngạc gọi hắn
Hắn phục hồi lại tinh thần, hạ bút hỏi:"Mấy ngày nay ngươi không xuất hiện, lại có chuyện gì gạt ta sao?"
"Không có!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-chi-ha/281500/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.