Lần nữa gặp lại thiếu niên luyện đao dưới trăng, trong lòng Thành Kiều tràn đầy phấn khích, từ xa đã thấp giọng gọi: "Mạnh huynh đệ!"
Thiếu niên giật mình, thu đao lại trong chớp mắt, quay người nhìn về phía người đàn ông ngoài ba mươi tuổi dáng vẻ ôn hòa đang chạy tới dưới ánh trăng thu. Hắn không quen biết kẻ này, nhưng người đó lại có thể tìm đến nơi này và gọi hắn một tiếng "Mạnh huynh đệ".
Thành Kiều đến quá gần, lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo như sương tuyết phả vào mặt, hắn lùi một bước, đứng vững rồi chắp tay cười nói: "Tại hạ vừa từ vách núi Đạt Ma xuống, lệnh sư chỉ cho tại hạ tới đây gặp Mạnh huynh đệ, thuận tiện bàn một việc lớn."
Hắn quan sát thiếu niên tuấn tú trước mặt, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi nhưng thần sắc lại vô cùng trầm tĩnh. Những lời hắn vừa nói ẩn chứa bao nhiêu tầng hàm ý: ta biết mối quan hệ thầy trò giữa ngươi và họ, ta với lệnh sư có quan hệ thân thiết, hai vị ấy đã ngầm đồng ý cho ta tới. Thế nhưng thiếu niên kia lại không lộ chút biểu cảm nào, chỉ im lặng chờ hắn nói tiếp.
Thành Kiều thầm tán thưởng. Quả nhiên là đệ tử của Nghiêm gia, có phong thái của bậc đại tướng, thật sự phi phàm.
Hắn từ tốn trình bày ý định của mình.
Thiếu niên im lặng lắng nghe, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay phấn khích. Thành Kiều dần cảm thấy có gì đó không ổn. Một việc hệ trọng như vậy, sao lại có phản ứng như thế?
Nhưng lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-hanh-phu-lan/2860644/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.