Lúc này đang là tháng tư, tiết trời ẩm ướt, trong ngục lại bí bách không một luồng gió. Sàn nhà và tường đều ẩm đến mức có thể rỉ nước, vô số kiến gián bò ra bò vào không hề sợ người. Bộ chăn chiếu trên giường gỗ, trong môi trường này mới vài ngày đã bốc mùi mốc meo khó chịu.
Lý Khắc Kỷ trằn trọc mãi không sao ngủ được, đành ngồi dậy.
Hai tên lính gác bên ngoài song sắt lập tức đứng phắt lên, hỏi: "Ngài có cần gì không ạ?"
Nhờ có lời dặn dò của Thẩm Quang Lễ, cộng thêm thân phận đặc biệt của Lý Khắc Kỷ, bọn lính gác đối đãi với hắn rất lịch sự.
Lý Khắc Kỷ lắc đầu: "Không có gì, các ngươi cứ nghỉ đi."
Hắn ngồi xếp bằng, mắt đăm đăm nhìn bóng lửa đuốc chiếu loang loáng trên tường.
Tin hắn bị bắt giờ chắc đã đến tai mẫu thân rồi chứ?
Liệu bà có chịu nổi cú sốc này không?
Bà chẳng bao giờ ngờ rằng Lý Khắc Kỷ đã lén luyện võ suốt mười năm qua; lại càng không ngờ chính điều đó lại gây ra họa lớn.
Nhưng nếu hắn chỉ là một thư sinh tay không bắt nổi con gà, thì trên hồ Động Đình kia, làm sao có cơ sống sót?
Liệu mẫu thân có hiểu được điều này mà tha thứ cho hắn, và cả Thiết tiên sinh kia chăng?
Lòng Lý Khắc Kỷ bồn chồn lo lắng, đến nỗi phải nghe thấy tiếng lính gác ngã xuống mới giật mình tỉnh táo.
Một kẻ mặc đồ đen che mặt đã hạ gục hai tên lính canh, giờ đang tiến sát song sắt, trong tay lăm lăm một thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-hanh-phu-lan/2860683/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.