Đạo Diễn bước tới gần song sắt.
Trong ngục không có cửa sổ, chỉ một ngọn đuốc thông cắm ngoài hành lang, ánh lửa chập chờn chiếu vào Lý Khắc Kỷ đang lặng lẽ đứng trong bóng tối. Hắn quay lưng về phía ánh đuốc, mắt dán vào bóng tối nhảy múa trên tường, tiếng mở cửa cũng không khiến hắn quay lại.
Đạo Diễn đứng phía sau quan sát hắn.
Vụ án hồ Động Đình đã gây xôn xao khắp nơi. nhưng đây là lần đầu Đạo Diễn gặp mặt nhân vật chính.
Điều khiến Đạo Diễn không khỏi bất ngờ là Lý Khắc Kỷ dường như đã an lòng với cuộc sống lao tù. Con người ấy toát lên vẻ tĩnh tại trong trẻo tựa mặt hồ thu, nhưng đồng thời lại mang nét phóng khoáng của cánh chim trời vẫy vùng giữa mây xanh. Bốn bức tường đá lạnh lẽo chẳng thể nào lay động sự an nhiên trong tâm hồn hắn, càng không cách nào trói buộc đôi cánh tinh thần đang tung bay. Thân xác tuy giam hãm giữa chốn ngục tù, nhưng tâm hồn dường như vẫn phiêu diêu nơi chân trời góc bể nào đó.
Đạo Diễn thầm nhíu mày. Có vẻ lời của ông khó lọt được vào tai Lý Khắc Kỷ.
Nhưng ông vẫn tiến thêm hai bước.
Lý Khắc Kỷ khẽ giật mình, như cảm nhận được ý đồ khác thường của người đến, dừng một chút rồi quay người lại.
Gặp Đạo Diễn khiến Lý Khắc Kỷ ngạc nhiên, nhưng hắn không hỏi gì, chỉ lặng lẽ nhìn chờ Đạo Diễn nói rõ mục đích. Sự điềm tĩnh này khiến Đạo Diễn thầm thở dài.
Đạo Diễn ngồi bệt xuống đất bên song sắt. Lý Khắc Kỷ cũng ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-hanh-phu-lan/2860685/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.