Ánh bình minh vừa ló rạng, Mạnh Kiếm Khanh dừng ngựa trên sườn đồi, đưa ống nhòm quét qua cánh đồng và rừng núi xung quanh.
Ống kính dừng lại ở một rừng phong nơi cửa vào thung lũng phía đông bắc. Trong nắng sớm, lá phong đỏ tươi như vừa được gột rửa, lấp lánh sương trắng.
Mạnh Kiếm Khanh hạ ống nhòm, không như thường lệ phái người do thám trước, hắn trực tiếp dẫn thuộc hạ phi ngựa thẳng tới.
Từ rừng phong vẳng ra tiếng binh khí va chạm, nhưng làn sương trắng dày đặc đến kỳ lạ, che khuất mọi tầm nhìn, ngay cả bóng cây cũng mờ ảo.
Tiếng còi đồng của Mạnh Kiếm Khanh vang lên. Rừng phong chợt tĩnh lặng, rồi đáp lại bằng một hồi còi tương tự. Một lão bộc Vân gia ra đón, nhưng thưa rằng tiểu thư chỉ cho phép mỗi cô gia vào mà thôi.
Giữa biển sương mù, Mạnh Kiếm Khanh lệnh cho mười hai thuộc hạ đợi bên ngoài, theo chân lão bộc bước vào.
Vừa vào rừng phong, cảnh vật đột nhiên biến đổi. Những cây phong biến mất, chỉ còn màn sương trắng dày đặc.
Lão bộc ra hiệu cho hắn đi sát sau, men theo những bước đi quanh co kỳ lạ, tiến lùi, trái phải như thể đi mãi không đến. Cuối cùng, Vân Yên Kiều hiện ra giữa biển sương với dáng vẻ trang nghiêm.
Nàng chỉ khẽ mỉm cười khi thấy hắn, rồi lại quay về phía trước, chăm chú lắng nghe tiếng giao chiến trong sương. Nhưng đôi vai căng thẳng của nàng đã buông lỏng, như trút được gánh nặng.
Đứng sau lưng nàng, Mạnh Kiếm Khanh chợt cảm thấy lòng mình cũng an định lạ thường.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-hanh-phu-lan/2860722/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.