Để chúc mừng Lý Khắc Kỷ thi đỗ cao, Văn Nho Hải mời hắn ra thuyền rồng nghe Phong Vũ Bình gảy khúc "Mạc Sầu" mới học.
Trong bữa tiệc, Văn Nho Hải nói: "Sắp tới còn kỳ thi Đình. Lý huynh quen viết chữ nét thanh mảnh. Lúc thi Hội, bài thì đều được chép lại để giấu tên nên không sao. Nhưng thi Dình thì e thành điều bất lợi. Các vị đại thần trong triều đều thích lối chữ đường hoàng uy nghiêm. Nếu bị xếp sau hạng mười thì không vào được viện Hàn Lâm."
Dù đỗ hạng mấy cũng đều gọi là Tiến sĩ, nhưng có vào được viện Hàn Lâm hay không thì tương lai khác nhau một trời một vực.
Lý Khắc Kỷ thở dài: "Chỉ cần không trượt là may rồi."
Đến kỳ thi Đình, nỗi lo của Văn Nho Hải quả nhiên là có lý.
Lý Khắc Kỷ được xếp hạng thứ mười, suýt nữa thì bị tụt xuống dưới, nhưng cuối cùng cũng qua cửa hiểm, rồi thuận lợi bước vào được viện Hàn Lâm. Tư Mã Bác Không viết chữ thể Nhan rất đẹp, ngay ngắn chính trực, nhìn vào khiến người ta phải kính nể, được nâng lên hạng mười ba, và theo lệ thường thì được phân đi làm quan ở một địa phương xa.
Khi nhận được tin, lòng Lý Khắc Kỷ bỗng cảm thấy nhẹ tênh như chim bay giữa trời. Lần này trở về Xuyên Trung, hy vọng sẽ không thẹn với mẹ và tiên sinh nữa.
Trong lúc chúc mừng, Văn Nho Hải thở dài: "Tuy nói viện Hàn Lâm thanh nhàn tự tại, nhưng đã mang thân phận quan rồi thì không được tự do. Lý huynh từ nay về sau sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-hanh-phu-lan/2866027/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.