Nhà ngục của Cẩm Y Vệ, còn gọi là ngục hoàng gia, chỉ dành cho những phạm nhân đặc biệt do Hoàng đế trực tiếp chỉ đạo điều tra. Khi tra khảo, Cẩm Y Vệ được quyền sử dụng mọi cực hình nên bất kể quan lại hay thường dân, hễ vào đây thì khó toàn mạng.
Lý Khắc Kỷ may mắn được Thẩm Quang Lễ nể mặt Ẩn Tiên Môn nên không bị tra tấn. Tuy nhiên, hắn vẫn phải đeo gông cùm theo quy định và bị nhốt biệt giam trong một xà lim chật hẹp.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là sau khi vào ngục, ngoài cai ngục mang cơm, người đầu tiên đến thăm không phải ai khác mà chính là Mạnh Kiếm Khanh, vị Hiệu úy trẻ tuổi thân tín của Thẩm Quang Lễ.
Mạnh Kiếm Khanh ngồi xuống đối diện, khẽ mỉm cười: "Ta biết tiên sinh hẳn rất lo lắng cho gia quyến, nên đặc biệt đến báo tin. Hoàng thượng xét thấy người nhà tiên sinh hoàn toàn vô can, đã cho Cẩm Y Vệ thả họ. Lão bộc Vạn An và thư đồng Bão Nghiễn xin ở lại chăm sóc tiên sinh, đôi vợ chồng tá điền chèo thuyền đưa tiên sinh tới kinh đô sẽ về quê báo tin cho lệnh đường. Nếu tiên sinh có thư nhà, có thể nhờ họ mang về."
Lý Khắc Kỷ giật mình. Một khi hắn bị giam vào gục, tin tức chắc chắn đã lan truyền khắp Thanh Thành. Mẫu thân ở quê không rõ nội tình, không biết sẽ lo lắng đến mức nào. Hắn thực sự nên viết thư về nhà. Nhưng nên viết những gì? Tình hình hiện tại còn quá mơ hồ, hắn không thể tùy tiện suy đoán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-hanh-phu-lan/2866030/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.