Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan cảm động không thôi, Thân Thời Hành và Dư Hữu Đinh nhìn nhau, đồng thời cảm thấy tai mình nóng bừng bừng. Mình vốn là người trong Giang Lăng đảng, có tới tiễn hành hay không còn do dự chốc lát, Tần Lâm là đại hồng nhân giúp Vạn Lịch lật đổ Phùng Bảo, chẳng qua là con rể tiện nghi của Trương Cư Chính cũng không bị làm liên lụy, lại dứt khoát tới để đưa tiễn. Uổng cho mình xuất thân chính đồ, làm tới nội các Đại Học Sĩ, so sánh với cẩm y vũ thần như hắn cũng cảm thấy xấu hổ khó tả.
Trương Công Ngư trong đám người tiễn hành cười tít mắt chĩa ngón tay cái lên, không ngừng nói với người bên cạnh:
- Có thấy không, Tần Thái Bảo là lão đệ kết nghĩa của ta, trung thành nhân nghĩa, là một hảo hán tử!
Có người than thở:
- Không nghĩ tới hắn chỉ là một cẩm y vũ thần, còn hơn biết bao nhiêu sĩ đại phu…
- Cẩm y vũ thần thì đã sao?
Trương Công Ngư trừng mắt:
- Tử viết ‘Đức nhân đâu có xa gì, ta muốn đức nhân thì đức nhân đến vậy’. Đức nhân này bất kể văn võ, lão huynh ngươi còn phải học nhiều hơn.
Kẻ bàng quan còn có cảm thụ như vậy, mọi người Giang Lăng đảng thân thiết với nhau càng cảm động không bút nào tả xiết. Ai cũng cho rằng hồn Trương Cư Chính linh thiêng, thấy có giai tế như vậy nhất định rất là vui mừng.
- Thật ra thì, lão phu vừa mong đợi Tần Thái Bảo có thể tới, lại không muốn hắn tới.
Vương Quốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-ve/2108600/chuong-809.html