Tiểu cô nương chợt kêu lên:
- Tiểu ca ca.
Nhìn cô bé thấy có gì đó hơi quen, Dương Ninh cảm thấy hiếu kỳ hỏi:
- Muội biết ta sao?
- Ừ!
Tiểu cô nương gật đầu nói một cách hưng phấn:
- Muội biết, muội biết. Tiểu Điệp tỷ nói với muội về huynh, tỷ nói rằng huynh là người thân duy nhất của mình. Tiểu ca ca, làm sao mà huynh lại tới đây?
Dương Ninh giơ ngón tay lên miệng, tỏ ý bảo mọi người đừng nói to quá. Các thiếu nữ liền gật đầu, Dương Ninh mới tới gần hơn một chút:
- Vì sao mọi người lại bị nhốt ở đây?
Các cô gái nhìn nhau rồi một cô gái lớn tuổi nhất nói:
- Ta tên là Tú nhi. Chúng ta bị lừa tới đây.
- Bị lừa?
Dương Ninh ngẩn người.
- Mấy tháng trước ta với cha mẹ chạy nạn đến thành này thì có một người tới tìm chúng ta nói với cha mẹ ta rằng có thể cho ta làm nha hoàn, lo ăn lo ở, mỗi tháng còn được nhận hai đồng bạc.
Tú nhi giải thích:
- Chúng ta gần như không sống nổi nên chẳng từu chối. Người đó dẫn ta tới một ngôi nhà khác. Khi tới đó, bên trong đã có mấy tỷ muội như ta. Ở đó được hai ba ngày, tới đêm tối chúng ta được bảo lên một một chiếc xe ngựa sau đó được đưa tới đây. Từ đó về sau chúng ta chưa được ra ngoài. Cha mẹ ta cũng không biết ta ở đây.
- Thì ra là vậy.
Dương Ninh nhíu mày hỏi:
- Ngươi có biết vì sao bọn họ lại đưa mọi người tới đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-xuan-thu/565960/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.