Dương Trữ nhìn lão thụ bì, biết đó là một người trung hậu. Lão bị đánh đến biến dạng, nhưng lúc này vẫn một hai không sao. Nếu đương sự không so đo thì hắn cũng không cần làm tới.
Hắn bước tới trước mặt hầu tử. Hầu tử thấy Dương Trữ đến gần thì biến sắc, cắn răng chịu đau, kêu lên:
- Ta... Ta đã xin lỗi rồi mà...
Thật sự là không có tiền đồ!
Lúc đánh người thì uy phong lẫm lẫm, lúc này chỉ bị bẻ trật tay mà toàn bộ tinh thần đã bay chín tầng mây. Dương Trữ cũng không dài dòng, hắn nắm lấy cánh tay bị đau của hầu tử, còn chưa kịp làm gì, hầu tử đã hét lên thảm thiết.
-Tiểu Điêu.
Lão thụ bì kêu lên khiếp sợ. Mấy tên ăn mày khác nhìn thấy vậy thì quyết định thật nhanh, xoay người định bỏ chạy.
- Đừng có gào lên như thế.
Dương Trữ tức giận nói:
- Ta đang nắm chặt tay ngươi, còn kêu lần nữa, ta phế nó luôn.
Tâm trạng của hắn đang không tốt, nghe tiếng kêu thất thanh của hầu tử càng thêm khó chịu. Năm đó tham gia huấn luyện đặc biệt, bản thân hắn bị đánh gãy tay là chuyện bình thường, chẳng hề có cảm giác kiểu như trời sập xuống.
Hầu tử dù sao cũng là hầu tử, Dương Trữ vừa nói như vậy, gã liền im bặt. Dương Trữ khẽ động tay mấy cái, hầu tử đã nhăn nhó đổ mồ hôi, cổ họng như muốn phát ra âm thanh thống khổ. Dương Trữ đã thu tay lại.
- Thử xem có thể cử động không?
Dương Trữ quay người, đặt mông ngồi xuống đống cỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-y-xuan-thu/565969/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.