Một ngày nữa lại trôi qua, chuyện sứ thần Vũ Khuynh quốc bị ám sát khiến bầu không khí trong cung ngưng trệ, ai nấy đều căng thẳng chuẩn bị đối sách dự phòng, may thay, Doãn Hòa thực sự giữ lời hứa.
Sau khi nhận được tin Vũ Khuynh quốc mang thiện ý giải quyết, bày tỏ đối với sự việc lần này không gây khó dễ cũng không tính sổ đến thích khách thực sự là Hoa Hà, Trương Viễn Hoài liền biết chắc trong đó có mờ ám nhưng không nghĩ đến mờ ám từ lão già nhà hắn.
Mọi chuyện êm đẹp, đoàn sứ trở về Vũ Khuynh nhận mệnh, nghĩa là Ly tướng quân cũng phải về biên cương, tất nhiên phải mang theo hắn.
Trương Viễn Hoài lặng lẽ nhìn ngắm phong cảnh Lạc viện, tâm trạng não nề.
Lúc Ly tướng quân tìm được hắn, Trương Viễn Hoài đang tựa đầu vào bia mộ của Tiêu Quân như thể ngủ say.
Tiêu Quân và Từ Thụy Y mang tội nên không được chôn trong hoàng lăng, chẳng ngờ vì vậy mà thoát được nạn hỏa thiêu.
Người của Thần quốc lại chẳng có thù với hai người, ngược lại có chút sùng bái, cho nên cứ thế chỗ yên nghỉ ngàn thu của họ an ổn đến hiện tại.
Lão Ly không hiểu được tâm sự trong lòng hắn, vì thế dưới góc độ nhận thức bình thường, lão chấn động không nhỏ với sở thích bi3n thái này của thằng nghịch tử.
Trương Viễn Hoài phát hiện có người đến gần liền mở mắt, thấy bộ dạng đang bắt chớn mắng hắn của lão, còn chưa kịp cằn nhằn đã bị thứ gì đó rất mềm bỗng nhiên chạm trúng chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ba-hoan-luong/82419/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.