Thấy lang trung và bà đỡ ra cửa, Hứa Thành vội vàng đi lên nhét bạc, chẳng biết tại sao ánh mắt mấy người nhìn hắn có chút kỳ quái. Hứa Thành không lòng dạ nào tra cứu, vội vàng vào cửa.
Mặc Nhiễm nằm nghiêng trên giường, mi tâm hơi nhăn, thấy hắn vào cửa, đưa ra một cái tay. Hứa Thành liền vội vàng đi lên nắm lấy, tay ngọc lúc trước thon thon trắng nõn, bây giờ tái nhợt khiến hắn sợ hãi, ngón tay lạnh như băng khiến hắn phải đem tay kia ủ ở trước ngực làm ấm. Mạch máu màu xanh nhạt giống như băng đá trên nền tuyết, Hứa Thành đau lòng ấp tay kia lên miệng hà hơi: “Mặc nhi sao vậy, trời nóng như này, tay sao lạnh như thế.”
“Ta từ nhỏ tay lạnh, ngươi không phải là không biết.” Mặc Nhiễm mượn lực của hắn ngồi dậy, “Hứa Thành, ta cảm thấy… Có thể mấy ngày này sẽ sinh, lòng rất lo lắng.”
“Mặc nhi tốt, đừng sợ.” Hứa Thành vội vàng ôm y ôm vào trong ngực, đầu y khẽ tựa vào trên ngực hắn, “Mặc nhi không sợ, tìm nhiều lang trung như vậy xem qua, đều nói vị trí thai của người chính. Chúng ta mời lang trung và bà đỡ đều là tốt nhất trong thành, nhất định để cho Mặc nhi bình an sinh hạ hài tử.”
Mặc Nhiễm dựa ở trong ngực Hứa Thành, khẽ gật đầu một cái.
Y không dám nói cho Hứa Thành, trong lòng mình sợ nhất, không phải đau đớn khi sinh sản, mà là e sợ sẽ mất lòng của Hứa Thành.
Mặc Nhiễm từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền biết, mình là một người không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-gi-phai-dien-tro/2313026/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.