Sở Dụ nhìn thấy chú chim mà Lục Thời nuôi.
Lục Thời đã nuôi chú chim này rất lâu rồi, nuôi rất tốt, lông vũ rậm rạp, mỏ chim rất tròn. Bản thân Sở Dụ cũng nuôi một chú, tuy rằng cùng một loài, nhưng lại nhỏ hơn một vòng, cảm giác chạm vào cũng không giống nhau.
Nhìn thấy chú chim kia của Lục Thời, Sở Dụ nín thở, vươn tay, cẩn thận nâng niu chạm một cái.
Khi Sở Dụ đang định thu tay về, Lục Thời lại đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu, ngăn cản động tác rụt tay về của cậu, giọng khàn khàn, “Không muốn chạm thêm sao?”
Tim Sở Dụ đập rất nhanh.
Thận chí còn giống như khát máu, cổ họng khô nóng.
Cậu rụt rụt ngón tay, nín thở, lại khẽ chạm vào mỏ chú chim. Không ngờ rằng chú chim này lại phản ứng rất mạnh, giật giật dưới ngón tay Sở Dụ.
Nhưng mà, chưa kịp đợi Sở Dụ rút tay về, Lục Thời đã đi trước một bước nhốt lại chim vào lồng, không cho Sở Dụ xem nữa.
Cửa sổ ký túc xá đang mở, có gió lạnh đêm đông thổi vào, loáng thoáng mang theo từng đợt hương hoa mai.
Sở Dụ vân vê ngón tay, luôn cảm thấy đầu ngón tay vô cùng nóng.
Mắt cậu không dám nhìn xuống, lại cảm thấy dáng vẻ Lục Thời mặc áo khoác phanh rộng ra thế này, lộ ra cơ ngực cùng đường cong cơ bụng, thật sự quá mức phạm quy, làm cho cảm xúc của cậu lên xuống thất thường.
Cậu vội vàng nói, “Em, em đi lấy khăn tắm!”
Không đợi Lục Thời trả lời, Sở Dụ đã nhấc chân lên đi rồi.
Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-len-dau-ngon-tay-anh/609225/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.