Cứ thế cho tới khi trời sắp sáng rồi, Sở Dụ mới cùng Lục Thời trở về thành phố.
Bị gió bên ngoài thổi lạnh thấu tim, Sở Dụ xông vào phòng tắm, tắm qua nước nóng rồi mới cảm thấy mình ấm áp trở lại.
Khi cậu quấn áo tắm màu đen bước ra, Lục Thời đang ngồi trên sô pha nghe điện thoại, thấy Sở Dụ tắm xong bước ra, Lục Thời làm khẩu hình miệng, “Qua đây.”
Sở Dụ đi dép lê quà đó.
Sô pha chật hẹp, cậu vừa chen ngồi xuống đã bị Lục Thời kéo ôm vào lòng.
Sở Dụ có chút mệt, sau khi tắm rửa xong cả người mềm mại, dựa vào người Lục Thời như không có xương, chuyên tâm dùng ngón tay sờ hầu kết Lục Thời.
Không biết có phải do thức cả đêm hay không, Sở Dụ mệt thì hơi mệt, nhưng không buồn ngủ chút nào, ngược lại tinh thần còn có chút phấn chấn.
Cậu đang suy nghĩ trong đầu, Lục Thời tách Lục Thiệu Chử và ông nội ra trước, có lẽ là muốn dựa vào sự chênh lệch thời gian, nhân dịp hai người chưa phản ứng lại được đánh phủ đầu.
Nhưng phải làm thế nào, mới có thể làm cho phía Lục Thiệu Chử không ra tay bảo vệ Phương Vi Vân?
Còn chưa đợi cậu nghĩ ra được lí do, Lục Thời đột nhiên ấn loa ngoài, để ra xa, sau đó Lục Thời hung hãn hôn xuống, còn ngậm môi của cậu cắn cắn.
Sở Dụ trừng lớn mắt, lùi về phía sau, muốn nhắc nhở Lục Thời, anh đang nhận điện thoại, hôn cái gì mà hôn?
Nhưng Lục Thời không cho cậu chút cơ hội để nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-len-dau-ngon-tay-anh/609229/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.