Lục Thời hôn môi Sở Dụ, nhưng chỉ giới hạn ở môi chạm môi.
Sở Dụ cảm thấy chưa đủ, dùng giọng mũi mơ hồ gọi, “Lục Thời…”
“Có yêu tôi không?”
Biết Lục Thời đang hỏi gì, Sở Dụ đè thấp giọng, liên tục trả lời, “Yêu anh, chỉ yêu anh, yêu mỗi mình anh thôi…..”
Câu trả lời này, dường như chọc trúng điểm hưng phấn bí ẩn trong lòng Lục Thời, anh đột nhiên cạy mở hàm răng Sở Dụ, hôn sâu xuống.
Nụ hôn si mê mang theo ham muốn xâm nhập mãnh liệt cùng với dục vọng chiếm giữ, Sở Dụ ôm lấy cổ Lục Thời, nâng cằm vươn thẳng cổ, đón lấy nụ hôn của anh.
“Cạch”, khuỷu tay Sở Dụ khẽ đụng lên ván cửa đằng sau lưng.
Tiếng gõ cửa vừa dừng, nhất định Mộng Ca còn chưa đi.
Sở Dụ quýnh lên, quả nhiên, cách ván cửa mỏng manh, cậu nghe thấy Mộng Ca buồn bực lẩm bẩm, “Hình như cửa vừa mới vang lên?”
Qua mấy giây, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, “Lục Thần, cậu có trong đó không? Có không, có không?”
Ván cửa rung động, tiếng tim Sở Dụ đập tiếng sau nhanh hơn tiếng trước.
Lục Thời dừng động tác lại, cắn một cái không mạnh không nhẹ lên tai Sở Dụ, hành động mang theo ẩn ý sâu xa, “Nhóc bại hoại, thích kích thích hả?”
Sở Dụ muốn phản bác nói mình không có.
Nhưng cậu cũng không rõ ràng, ban nãy khuỷu tay huých vào cửa, rốt cuộc là do cậu cố tình hay là vô ý.
Không muốn đối diện với câu hỏi xấu hổ này, Sở Dụ lựa chọn đưa tay áp sâu vào trong tóc Lục Thời, kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-len-dau-ngon-tay-anh/609238/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.