Hai người quay lại phòng ngủ.
Cả dãy phòng học trống không, có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng bước chân nhẹ.
Trên sân vận động phía xa xa truyền tới tiếng súng lệnh, tiếng còi, tiếng hò hét cùng với tiếng cổ vũ rõ ràng trong loa.
Lục Thời đi ở đằng trước, cánh tay buông xuống cầm một chai nước.
Cổ họng Sở Dụ hơi ngứa.
Cửa phòng học mở ra.
Cửa sổ vẫn đang mở, gió khẽ thổi.
Bàn học sạch sẽ chỉnh tề, bên trên có đủ loại sách giáo khoa và sách bổ trợ, đề thi mở ra cùng với bút bị gió thổi động, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu soàn soạt.
Lục Thời đặt chai nước suối lên bàn, lưng dựa vào mép bàn.
Sở Dụ ngồi xuống chỗ của mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.
Cậu ấp úng hỏi một câu, “Cậu, cậu có mệt không?”
“Không mệt.”
Lục Thời hỏi trực tiếp, “Bả vai?”
“Hả? Được, được rồi.”
Sở Dụ liếm liếm đôi môi có chút khô.
Đột nhiên, Lục Thời dựa gần lại, hai tay khoát lấy eo cậu, dùng sức.
Còn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Sở Dụ phát hiện bản thân bị Lục Thời ôm lấy, ngồi lên trên bàn.
Bút trên mặt bàn lăn xuống dưới đất, kêu “lạch cạch”.
Lục Thời buông lỏng tay nhưng không lùi lại, mà càng dựa vào gần, đưa vai của mình tới bên môi Sở Dụ, “Cắn đi.”
Rất gần.
Cả người dường như bị hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Lục Thời bao lấy, Sở Dụ có chút căng thẳng, mấy giây sau cũng không có phản ứng lại.
Lục Thời khẽ hỏi, “Không muốn?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-len-dau-ngon-tay-anh/609978/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.