Sáng sớm mồng 1 tháng 9, mọi người tụ tập trong lớp trước, sau đó lấy lớp học làm đơn vị, theo thứ tự đến hội trường lớn.
Bọn Sở Dụ muốn để lớp 11 phía trước và lớp 10 mới nhập học đi trước, có thời gian chờ.
Trời nóng nực, ve kêu từng đợt, mọi người ở trong lớp đều có chút xao động, rất không chịu đựng được.
Anh Mộng đang nhỏ giọng khoác lác, nói học đệ lớp 10 lần này không ổn lắm, không một ai đánh bóng rổ được, sau này ngay cả thú vui tranh sân cũng ít đi hơn nửa, một đám nam sinh nhất tề phụ họa, rối rít lắc đầu tiếc hận.
Sở Dụ coi tất cả tiếng nói chuyện cao thấp này là âm nền, chống cằm, nhắm nửa mắt buồn ngủ.
Đột nhiên, trong truyền thanh trường vang lên âm nhạc sục sôi quen thuộc, nốt đầu tiên nhả ra, suýt nữa dọa Sở Dụ đang ngủ mất hồn.
Tim đập mạnh, Sở Dụ chưa kịp phản ứng, trước theo bản năng ghé tới bên cạnh Lục Thời.
Thấy kinh sợ và mờ mịt đầy mặt Sở Dụ, Lục Thời đưa tay xoa xoa tóc cậu, thấp giọng trấn an, “Ngoan nào, không sợ.”
Lúc này, lão Diệp ở cửa lớp vỗ vỗ tay, “Các em, ra ngoài xếp hàng, chúng ta nên xuất phát đến hội trường lớn rồi! Tỉnh ngủ, tán dóc trên đường lại tán, học thì dừng bút, đi thôi đi thôi!”
Toàn thể lớp A tập hợp ngoài lớp, dưới sự hướng dẫn của lão Diệp, đến hội trường lớn.
Chỗ ngồi bên trong đã ngồi đầy 2/3, nhìn một cái toàn là người.
Trên tường nền sân khấu, đang phát bài hát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ngon-tay-anh/1790384/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.