Lúc đến tập hợp dưới tàng cây bạch quả bên cạnh giếng cổ của miếu, anh Mộng cách từ xa đã phất tay, “Hoa khôi trường! Lục thần! Bọn mày đi chậm quá đi!”
Khuỷu tay Lý Hoa chọc anh Mộng một cái, “Mày nói nhiều.”
Anh Mộng nhất thời không kịp phản ứng, Lý Hoa tại sao lại chọc mình.
Chớp mắt mấy cái, đột nhiên phúc chí tâm linh, anh Mộng nghẹn giọng, “**, mày là nói bọn nó, bọn nó —” Hắn dùng tay chặn miệng, lặng lẽ nói, “Hẹn hò rừng cây? Kích thích vậy?”
Sở Dụ đến gần, chỉ mơ hồ nghe rõ hai chữ, “Rừng cây gì?”
Anh Mộng lập tức đứng thẳng, nhếch miệng cười nói, “Không có gì đâu, tao đang nói với Lý Hoa, rừng cây trên núi này rậm thật, sắp lạnh rồi!”
Vây quanh giếng cổ một vòng hàng rào, bên cạnh còn dựng một tấm bia đá, viết lên ba chữ “Giếng thanh lương”.
Lão Diệp đứng ngay bên cạnh tấm bia đá bên giếng cổ, cầm lấy 2 cái lá cây to cỡ bàn tay quạt gió, gọi, “Lớp trưởng, ra ngoài kiểm tra xem đủ người chưa, đủ thì chúng ta chụp ảnh!”
Chương Nguyệt Sơn một mực đếm, “Thầy ơi, còn thiếu 3 người.”
“Được, vậy chờ chút, các em có thể nhân cơ hội này, gần gũi thiên nhiên chút, sau này học ‘Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ’, cũng có thể tưởng tưởng ra ‘Vô biên lạc mộc’ rốt cuộc là không có giới hạn như thế nào. Nói tới đây, thầy nhớ tới lời dạy của cổ nhân, trong《Nói văn hiểu chữ》nhắc đến, hễ cỏ rụng lá, là ‘linh’ (rơi) , cây cối rụng lá, mới là ‘lạc’ (rụng) ,......”
Cây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ngon-tay-anh/1790391/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.