Lục Thời hôn môi Sở Dụ, lại chỉ giới hạn ở chạm môi.
Sở Dụ cảm thấy chưa đủ, dùng âm khí hàm hồ gọi, “Lục Thời —”
“Yêu anh không?”
Biết Lục Thời muốn hỏi là gì, Sở Dụ đè giọng, dồn dập trả lời, “Yêu anh, chỉ yêu anh, chỉ yêu một mình anh......”
Câu trả lời này, giống như chọt trúng điểm hưng phấn bí ẩn trong lòng Lục Thời, anh đột nhiên phá mở hàm răng Sở Dụ, hôn sâu xuống.
Si mê vào trong nụ hôn chứa đựng dục xâm nhập và dục chiếm hữu mãnh liệt, Sở Dụ vòng lên cổ Lục Thời. giương cằm, kéo căng đường cong gáy, hùa theo nụ hôn của anh.
“Thùng”, khuỷu tay Sở Dụ nhẹ nhàng đụng vào trên ván cửa sau lưng.
Tiếng gõ cửa vừa dừng, anh Mộng khẳng định vẫn chưa đi.
Trong lòng Sở Dụ quýnh lên, quả nhiên, cách cánh cửa rất mỏng, cậu nghe thấy anh Mộng rì rầm lẩm bẩm, “Vừa nãy cửa hình như vang lên một cái?”
Qua hai giây, tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên, “Lục thần, có bên trong không? Có đó không có đó không?”
Cánh cửa chấn động, nhịp tim Sở Dụ nhanh dần lên.
Lục Thời nhưng kéo dài động tác, ở trên vành tai Sở Dụ không nhẹ không nặng cắn một cái, ý hữu sở chỉ, “Tiểu bại hoại, thích kích thích?”
Sở Dụ muốn phản bác nói em không có.
Nhưng cậu cũng không nói rõ, vừa nãy khuỷu tay đụng phải cửa, cậu rốt cục là cố ý hay vô ý.
Không muốn đối mặt với vấn đề xấu hổ này, Sở Dụ lựa chọn cắm ngón tay vào tóc Lục Thời, hạ thấp người, tiếp tục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ngon-tay-anh/1790411/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.