“Mỏi tay?”
Âm cuối Lục Thời dương lên, ghé vào Sở Dụ gần hơn.
Ngón trỏ anh giữ trên ngón trỏ Sở Dụ, cùng giữ lên cò súng.
Cánh tay chồng lên nhau, không có kẽ hở.
Lục Thời nhìn thẳng phía trước, ở bên tai Sở Dụ đếm ngược,”5 — 4 — 3 — 2 — 1 —”
“Pằng!”
Đạn bắn trúng chai thủy tinh bị máy ném ra, mảnh thủy tinh nổ tung như thạch anh, rơi lả tả trên đất.
Lục Thời buông tay ra, lui sang bên cạnh nửa bước, “Tự làm thử lại?”
Sở Dụ miệng đắng lưỡi khô, cổ áo siết chặt cổ, ngay cả hô hấp cũng khó chịu.
Cậu ném súng lại trong tay Lục Thời, “Không cần, tớ không chơi nữa.”
Lục Thời đón lấy súng, “Thật à?”
“Thật —”
Sở Dụ thật ra vẫn rất muốn chơi, nói được một nửa, lại sửa lời, “Giả đấy.”
Nói xong, đưa tay từ trong tay Lục Thời cướp lấy súng.
Lục Thời không bắn cùng cậu nữa, mình ngồi xuống ghế cao nhỏ bên cạnh.
Phòng bắn lắp đặt đơn sơ, tường xi măng, giá kim loại, đèn treo cũng có cảm giác lạnh.
Lục Thời ngồi trên ghế cao nhỏ, chân dài bắn chống trên mặt đất, trong tay tung đạn chơi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Sở Dụ bắn từng súng một.
Sở Dụ nhận được hứng thú, mặc dù không trúng súng nào, nhưng rất vui.
Cửa bị gõ nhẹ, Lục Thời quay đầu, thấy Ngụy Quang Lỗi đứng ở cửa.
“Anh Lục!”
Lục Thời làm ra hiệu tay, bảo người đi vào.
“Tao bắn xong định đi, nghe ông chủ nói mày đến, liền đến xem sao.”
Ngụy Quang Lỗi tới đây chơi, súng đầu tiên cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ngon-tay-anh/1790462/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.