Đèn được bật lên.
Sở Dụ một giây đầy máu sống lại.
Kéo ngăn kéo ra, bên trong đầy ắp, để ngăn nắp toàn là dịch uống bổ máu.
Rút một cái ra, Sở Dụ cắm ống hút, thấy Lục Thời ngồi trên thảm không dậy, cậu cũng ngồi xuống theo, đưa ống hút tới bên môi Lục Thời, “Uống nhanh đi.”
Lục Thời theo tay cậu, cắn ống hút, uống hết, hầu kết nhô ra chuyển động trên dưới.
Thấy đường vai và xương quai xanh Lục Thời vẫn lộ, Sở Dụ không nhịn được đưa tay kéo kín cổ áo giúp anh.
Lại nghĩ tới mình vừa nãy đè người ta trên mặt đất, có chút ngượng ngùng.
Cầm bình thủy tinh đồ uống màu nâu ở trong tay, xoa tới bóp lui, Sở Dụ do dự hỏi, “Chuyện...... thế nào rồi, thuận lợi chứ?”
“Ừ, thuận lợi.”
Lục Thời đứng dậy, đứng xong, cúi đầu nhìn cậu, “Cậu ngủ sớm chút, tớđi đây.”
“Ừ.”
Sở Dụ đáp xong, bỗng nhiên nhận thấy không đúng, “Cậu đi đâu vậy?”
Tay khoát trên tay nắm cửa, Lục Thời nghiêng đầu nhìn về phía Sở Dụ, giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng dàn vào trên môi, “Suỵt, coi như tớ chưa về.”
Lục Thời ỷ vào mình xin nghỉ, nhân cơ hội trốn học.
Đây là kết luận mà Sở Dụ vào buổi chiều ngày thứ hai cho ra.
Bàn sau cậu, vẫn trống không không có ai.
Giáo viên toán giảng đề thi tháng, giảng đến đề thứ hai từ dưới lên, theo thói quen hỏi một câu, “Lục Thời, em nói xem, đề này suy nghĩ và cách giải của em là gì.”
Anh Mộng giơ tay, lớn tiếng nhắc nhở, “Thầy ơi, người thầy muốn thấy cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ngon-tay-anh/1790476/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.