Taxi đỗ bên ngoài khu biệt thự Nam Đảo.
Ghế sau xe, Sở Dụ tựa vào trên vai Lục Thời, nhắm hai mắt, hô hấp nhẹ nhàng, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lục Thời rũ mắt, nhìn xoáy tóc của Sở Dụ, “Biết cậu tỉnh rồi.”
Không có động tĩnh.
Lục Thời lại mở miệng, “5 phút trước, tớ đã thấy cậu mở mắt, lại nhanh chóng nhắm lại.”
Cho dù bị vạch trần, Sở Dụ cũng cực kỳ giữ vững bình tĩnh.
Cậu cách vài giây, mới chậm rãi ngồi thẳng, xoa xoa mắt, làm bộ vừa tỉnh, vẻ mặt mông lung nhìn hai bên, “Đến rồi?”
Trong lời nói mang theo mơ hồ vừa mới tỉnh ngủ, trong lòng Sở Dụ cũng không quá bình tĩnh — Cậu rốt cuộc tại sao ngủ trên vai Lục Thời? Còn ngủ cả đường!
Lúc mở mắt, phát hiện mình đang tựa vào vai Lục Thời ngủ, sợ tới mức cậu vội vàng nhắm mắt lại lần nữa!
Lục Thời thấy cậu nghiêm túc diễn.
Nhớ tới trên hành lang ngoài phòng học, Sở Dụ giả bộ bất tỉnh.
Kỹ thuật diễn không có chút tiến bộ nào, vẫn rất kém.
Nhà Sở Dụ ở Nam Đảo, khu nhà cao cấp nổi tiếng ở thành phố S, cả khu biệt thự chiếm diện tích gần 50 nghìn mét vuông, bên trong chỉ xây 18 tòa biệt thự. Ngoại trừ côn trùng kêu, cơ hồ không nghe thấy tiếng người, càng đi vào trong, càng an tĩnh.
Đèn đường kéo dài nghiêng bóng dáng hai người.
Lục Thời nghiêng đầu, thấy Sở Dụ rũ đầu, không biết đang nghĩ gì.
Anh mở miệng, “Từ sông Thanh Xuyên về, cậu cứ ngẩn người.”
Sở Dụ hoàn hồn, không kịp phản ứng, “Cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ngon-tay-anh/1790486/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.