Sở Dụ đi theo phía sau Lục Thời, yên lặng nghiêm túc đi đường.
Một đêm trước vừa mới mưa, mặt tường xi măng vỡ nát hai bên hẻm bị bắn ẩm ướt, dấu vết sâu nông. Ở xó phủ một lớp rêu xanh, mặt đất bị người qua đường giẫm rất bẩn, chưa đi được mấy bước, trên giày tăng của cậu đã bắt chấm bùn đen lác đác.
Sở Dụ nhớ tới buổi tối mưa to đó.
Dưới đèn đường, Lục Thời xòe ô đi tới, che mưa cho cậu.
Còn nhẹ nhàng sờ tóc cậu, nói với cậu, so với quái vật, con người đáng sợ hơn.
Cho nên, dù thật sự biến thành quái vật, cũng không cần sợ.
Trong lòng cậu rất hiểu, đối mặt với Lục Thời, không chỉ là bởi vì phần liên hệ đặc biệt hút máu này, cậu quyến luyến hơn chính là, Lục Thời không có chút thái độ khác thường nào, cùng với, chút dịu dàng và an ủi.
Cậu theo bản năng muốn đến gần Lục Thời.
Nhưng lại theo bản năng cảm thấy ngại ngùng.
Không chỉ là bởi vì Lục Thời trị giá võ lực cao, lúc đánh nhau, mí mắt cũng không run một cái.
Mà là trên người Lục Thời, dường như mang theo u tối nào đó không tháo gỡ được không lau đi được, giống như từng tầng mây đen, che lấp mặt trời.
Những thứ này, trong cuộc sống trước đây của Sở Dụ chưa từng tiếp xúc.
Bước chân không tự chủ chậm lại, nhìn bóng lưng Lục Thời, Sở Dụ phát hiện, đối phương giống như một cái hố đen nhai nuốt sao mây, có lực hấp dẫn vô cùng lớn với cậu.
Khiến cậu run rẩy, đồng thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ngon-tay-anh/1790501/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.