Editor: Esley
Trầm Nhiễm đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng cô tiếp xúc thân mật như vậy với Trầm Ngôn là khi nào, chắc cũng hai mươi mấy năm rồi thì phải? Khi đó, Trầm Ngôn vẫn còn là một cô bé trắng trẻo non nớt. Hai mươi mấy năm trước, tiểu Trầm Ngôn bất quá chỉ mới năm sáu tuổi, nên thường xuyên bám theo cô. Trải qua nhiều năm như vậy, cô chỉ nhớ mang máng Trầm Ngôn luôn thích bám lấy cô như keo sơn, ngoài những ký ức này ra, tất cả những ký ức khác sớm đã bị dòng thời gian cuốn trôi mất.
Bị mang cho đi làm con nuôi của người khác, Trầm Nhiễm đã sớm không còn bất kỳ lưu luyến nào đối với Trầm gia, nhưng Trầm Ngôn chính là đứa em khiến cô bận tâm nhất. Có phải... Trầm Ngôn đã sớm quên cô còn một người chị gái mang tên Trầm Nhiễm? Nghĩ đến đây cũng đủ khiến Trầm Nhiễm cảm thấy khổ sở.
Cô chăm chú quan sát đánh giá khuôn mặt ngủ say của Trầm Ngôn, ai có thể ngờ rằng đứa bé khả ái đáng yêu năm xưa càng trưởng thành thì càng trổ mã thành một dáng người yêu kiều như ngọc, phong lưu khắp nơi? Trầm Nhiễm vẫn luôn hằng ao ước cô có thể được như Trầm Ngôn, có thể không kiêng kỵ gì yêu thích bất kỳ người nào cô gặp, tự do đến với nhau, như vậy cô không cần cả đời này tự treo cổ trên cành cây mang tên Thôi Tuyết Cảnh.
Hai chị em ruột, tính cách khác nhau và ngay cả quan điểm về tình yêu cũng khác nhau.
Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cang-choi-cang-lon/2541934/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.