Editor: Esley
Hai năm sau, nước Đức, Münich, thủ đô của Bavaria,
''Là ai đề nghị chơi loại trò chơi sỉ nhục trí thông minh của tôi vậy?'' Thôi Tuyết Cảnh cởi bỏ áo khoác ngoài ném lên ghế salông cách đó không xa, vừa vén ống tay áo, vừa tiến lại nói.
''Nếu cậu không thích chơi, vậy đừng chơi. Hơn nữa cậu vừa mới về, cũng mệt mỏi rồi.'' Trầm Nhiễm không muốn làm khó nàng, cô biết rõ nàng không thích thứ trò chơi...ấu trĩ và dung tục như thế này.
Thôi Tuyết Cảnh cùng ngồi xuống đất, mắt chứa đầy ý cười, ''Không sao, nếu Duệ Duệ thích thì đừng làm em ấy mất hứng.'' Thôi Tuyết Cảnh nhìn về phía Diệp Duệ đang ngồi chia bài poker trước mặt.
Trầm Nhiễm nghe xong thì tia sáng duy nhất trong mắt cũng trở nên ảm đạm, cô nhìn vào mắt nàng. Tại sao ánh mắt nàng nhìn những người khác lại có thể ôn nhu như thế?
''Vậy thì được, nhưng chị thua thì phải tự nguyện nhận trừng phạt.'' Diệp Duệ cong môi, cô không hề ấu trĩ như Thôi Tuyết Cảnh nói, chỉ là mấy ngày qua cô phải liên tục phiên dịch một đống văn kiện tiếng Đức, bị xoay vòng vòng đến choáng váng đầu óc, vào lúc này cô thật sự cần chơi một trò chơi đơn giản để giải tỏa căng thẳng.
''Đương nhiên.'' Thôi Tuyết Cảnh đáp ứng.
''Có điều, trò chơi này chơi bốn người sẽ vui hơn, nhưng chúng ta chỉ có ba người.'' Diệp Duệ cau mày nhìn Trầm Nhiễm và Thôi Tuyết Cảnh.
''Vậy...'' Thôi Tuyết Cảnh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cang-choi-cang-lon/2541943/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.