Diệp Vũ Trung chẳng hiểu Tề Thấm Khải đang muốn làm gì chỉ giống như đứa trẻ bướng bỉnh nhăn nhó muốn thoát khỏi tay Tề Thấm Khải, nhưng Tề Thấm Khải lại như người mẹ vô cùng nghiêm khắc sống chết cũng không chịu buông tay, nhất quyết lôi cô đi. Vũ Trung hy vọng chị Doãn Diệc của cô có thể kịp thời rút dao tương trợ lại chỉ thấy Doãn Diệc im lặng cúi đầu. Vũ Trung sao ngờ được rằng hiện tại cô đã 'bị' Doãn Diệc xem như tình địch. (Editor: người mình yêu biết thành tình địch của mình, vãi thặc :v)
Cả hai người vừa ra khỏi hý viện Vũ Trung liền nhanh chóng bứng tay Tề Thấm Khải ra, đứng nguyên tại chỗ nhất quyết không chịu đi. Tề Thấm Khải khoanh tay, "Này, em giận hả?!"
"Không được sao?" Diệp Vũ Trung mạnh miệng cãi lại.
Tề Thấm Khải cảm thấy hiện tại như đang đùa giỡn với một cô bé cực kỳ khả ái. Rõ ràng Diệp Vũ Trung đang ăn mặc vô cùng chín chắn trong bộ âu phục nhưng toàn bộ vẻ mất hứng đều hiện hết lên trên mặt, loại khí chất mâu thuẫn với ngoại hình như vậy khiến nàng như say như mê.
"Đương nhiên được! Vũ Trung muốn sao cũng được." Nàng vừa nói xong thì cả đám Vương Hiểu Dĩnh đã tới.
"Hai người tâm tình xong chưa? Tâm tình xong rồi thì đi ăn nào, xem như chúc mừng Vũ Trung." Vương Hiểu Dĩnh nói, "Mình đặt chỗ xong xuôi hết rồi, Tề tổng người đi cùng chúng tôi chứ?"
Vương Hiểu Dĩnh nói xong đã bị Vũ Trung lườm một cái, cô nàng cười tỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cang-choi-cang-lon/2542610/chuong-19-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.