Diệp Vũ Trung chạy trối chết thẳng một mạch về đến tầng trệt ký túc xá, cũng đồng thời nhìn thấy hai người bạn cùng phòng mới đi shopping trở về, cả hai vừa nhìn thấy Vũ Trung liền kích động ném hết đồ vật trên tay xuống, xông thẳng đến ôm chặt lấy cô, ''Diệp Vũ Trung, cậu đã về rồi! Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy hả? sao biệt vô âm tín thời gian dài như vậy?''
Diệp Vũ Trung vẫn còn chìm đắm trong hoảng sợ thiếu chút nữa bị một cô gái cướp mất nụ hôn đầu đời, bây giờ lại còn bị bạn cùng phòng xem như bảo bối ôm chặt lấy. Thật là khiến cô khó lòng tiếp thu nổi.
Hơn nửa ngày, Vũ Trung mới nói, ''Mấy hôm trước lúc mình trên đường đến chỗ Hiểu Dĩnh, không cẩn thận gặp tai nạn xe, sau đó...'' Thấy giọng cô mỗi lúc một nhỏ, Ngưu Gia Di liền tò mò truy vấn, ''Sau đó thế nào?''
''Sau đó mình tạm nghỉ ở nhà chị, chị ấy gọi bác sĩ đến nhà chữa cho mình. Bây giờ chân mình khỏi rồi, hôm nay...hôm nay là do chị ấy chở mình về.'' Nếu đem tuổi tác ra so sánh, Tề Thấm Khải xác định là chị của cô, cũng không giống nói dối đi?
''Tai nạn xe?!'' Trương Huyên há to miệng, ''Có nghiêm trọng không?'' Cô nàng xoay Vũ Trung một vòng, cẩn thận xem xét cô.
Vũ Trung chỉ im lặng lắc đầu không nói gì.
Ngưu Gia Di nói, ''Sao cậu không trả lời? không phải bị đụng hư não luôn rồi chứ?''
Vũ Trung theo bản năng vuốt mặt nơi vừa bị Tề Thấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cang-choi-cang-lon/2542738/chuong-12-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.