Bóng cây ngô đồng che đi ánh mặt trời, rải bóng lên người Tư Cẩn và Lục Phóng Tranh.
Cô dùng thìa khuấy nhẹ bát hoành thánh, hơi nóng bốc lên làm hình ảnh người trước mặt cô trở nên mờ ảo.
"Trước đây chỉ ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc trong khách sạn, cảm thấy không ngon lắm, hôm nay ăn thử lại thấy vị rất tuyệt."
Món ăn của cô và Lục Phóng Tranh khác nhau. Mùi thơm của mì trộn dầu hành có thể quét sạch mọi phiền não.
Tư Cẩn múc một miếng hoành thánh.
"Những món anh ăn trong các khách sạn quá cầu kỳ, còn những quán nhỏ thế này mới là nơi người Trung Quốc thường ăn, cũng hợp với khẩu vị của người Trung Quốc nhất."
Bàn ghế xung quanh đều đã đầy người, Tư Cẩn muốn gần gũi với anh hơn nhưng lại lo lắng đến sức chịu đựng của người dân trong thị trấn nhỏ này.
Cô nói với Lục Phóng Tranh, "Từ giờ anh đi theo em thì chỉ có thể ăn những món như thế này, sẽ không bao giờ được ăn bữa sáng kiểu Anh nữa đâu."
Lục Phóng Tranh ăn xong bát mì trộn dầu hành, dùng khăn giấy lau sạch vết dầu trên môi, "Đúng là ngon hơn bữa sáng kiểu Anh, cũng không có gì bất ngờ, nước Anh..." Anh nhún vai, "Rốt cuộc chỉ có cá và khoai tây chiên."
Tư Cẩn bật cười.
Lần này họ trở về Đồng An là để dự ngày giỗ của bà nội.
Thời gian thực sự rất tàn nhẫn, lặng lẽ trôi qua mà không ai hay biết, nhưng vào một thời điểm nào đó lại nhắc nhở ta một cách trịnh trọng, khiến lòng người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cang-muon-ep-buoc-ma-de-nhi-dap/1102134/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.