"Chị à, chị đừng vào nữa, để em tự vào là được rồi."
Xe của Tư Cẩn dừng lại trước cổng bệnh viện tâm thần ở ngoại ô. Từ trong xe, Từ Chi Vĩnh tháo dây an toàn. Trước khi nhảy xuống xe, cậu dặn dò Tư Cẩn.
Tư Cẩn gật đầu nhanh, "Nhớ ra sớm."
Bệnh viện tâm thần ở Hạ Thành nằm xa khu đô thị, xung quanh chỉ là đồng ruộng bạt ngàn, chỉ có một tòa nhà bệnh viện hiện đại nằm lọt thỏm giữa cánh đồng.
Đầu năm mới, trên đồng ruộng mùa đông có chút tiêu điều, cỏ dại lại mọc um tùm hơn cả cây lúa, mạnh mẽ chiếm lấy vùng đất vốn không thuộc về chúng.
Có lẽ cũng không nên nói thế, mọi vùng đất đều nên thuộc về cỏ dại.
Tư Cẩn bước xuống xe, tựa vào cửa lái, nhìn về phía cánh đồng, cũng hút xong một điếu thuốc. Sau đó cô kéo chặt áo khoác, tiến về phía bệnh viện tâm thần.
Cô không định gặp Nghiêm Cẩm, bà ta không đáng nhận sự thương hại nào từ cô.
Dù Nghiêm Cẩm gặp kết cục ra sao, cô chỉ thấy đó là do tự bà gây ra.
Cô chỉ thấy tò mò về thế giới trong bệnh viện tâm thần, thế giới của những người mắc bệnh.
Bầu trời hôm nay rất đẹp, vừa bước vào cổng đã thấy nhiều bệnh nhân ngồi trong vườn phơi nắng.
Phần lớn họ đang cười, nói những điều không ai hiểu, tránh né các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng trong vườn, chìm đắm trong thế giới riêng của họ.
Liệu họ đang đau khổ, hay là vui vẻ? Nếu hoàn toàn mất đi nhận thức, có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cang-muon-ep-buoc-ma-de-nhi-dap/525128/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.