Trần Chị Nghị chắn ở cửa, phát hiện người ở phía sau đang chậm rãi tới gần, anh ta rủ mắt xuống, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Dư Y nói: “Trần Chi Nghị.”
Cô đã đi đến cạnh cửa, chỉ cách Nguỵ Tông Thao một thân người. Khoảng cách giữa ba người qua gần, vóc dáng Trần Chi Nghị lại cao, cô không nhìn thấy được Nguỵ Tông Thao. Cô nói một tiếng nữa: “Trần Chi Nghị.”
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang, Ngô Thích cầm bộ bài chạy về phía cửa, khó hiểu kêu lên một tiếng: “Cảnh sát Trần?”
Anh ta đã phá tan tình hình căng thẳng. Trần Chi Nghị bỗng nhiên mỉm cười nhẹ nhàng gần như là không thể nhìn thấy, né sang một bên, nhường ra lối đi nhỏ. Dư Y liếc anh ta một cái, đi qua sát bên người đến cửa, nhỏ giọng nói: “Tôi hy vọng hành trình của bọn anh vui vẻ.”
Nguỵ Tông Thao liếc nhìn bóng dáng cao lớn mập mạp ở trong phòng một cái, cho đến khi Dư y ngẩng đầu nhìn ý bảo anh đi thì anh mới thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm đi theo đằng sau Dư Y.
Hành lang không dài không ngắn, một lát liền quẹo ra ngoài. Nguỵ Tông Thao bỗng nhanh bước, kéo kéo cổ áo đi thẳng về phía thang máy. Bước chân của anh sải rất lớn, Dư Y ngẩn người, chỉ có thể chạy chậm đuổi theo, chạy đến cửa thang máy thì nhìn thấy sắc mặt anh âm u, cổ áo đã bị kéo ra. Không khí nóng bức bên ngoài khách sạn dường như đã xâm nhập vào đây.
Con số của thang máy thong thả tăng lên, tăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-bac-tinh-yeu-canh-bac/353466/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.