Mặc Y báo giá một ngàn lượng.
Triệu chưởng quầy lập tức lộ vẻ bất đắc dĩ xen chút buồn cười: “Cô nương… Mặc cô nương!”
Ông đẩy cái khay lại trước mặt nàng: “Cô nương thật biết nói đùa! Năm món này cộng lại, chưa chắc đã bán được hai trăm lượng! Ấy, món quý thế này, cô giữ kỹ lấy thì hơn!”
Mặc Y lại không hề hoảng: “Triệu bá bá, cửa tiệm của bá bá có biết bao trân bảo, những món giá cao, tiểu nữ còn chẳng dám hỏi tới. Một ngàn lượng bạc, e rằng trong tiệm bá bá, còn chẳng mua nổi một món!
Cho nên, giá ấy thật sự không hề cao! Huống hồ, đây là ký gửi, bá bá chẳng phải bỏ vốn, nhiều lắm chỉ khiến tiểu nhị tốn chút miệng lưỡi. Không bán được thì thôi, bán được thì lời chứ chẳng lỗ! Có điều, lời nhiều hay ít mà thôi!”
“Không thể nói như vậy đâu cô nương! Những vị khách ấy, nếu mua đồ của cô, thì sẽ chẳng mua hàng trong tiệm ta nữa. Chẳng phải là nhặt vừng, bỏ dưa sao?”
“Nhưng mấy món này chỉ hợp cho các tiểu cô nương đeo thôi. Mà quý khách của tiệm bá bá, toàn là người ra tay không tiếc tiền. Những món nhỏ này chỉ là tiện tay mua thêm. Sao có thể ảnh hưởng đến các bảo vật trong tiệm chứ?”
“Tiểu cô nương, khẩu khí cũng lớn thật!” Triệu chưởng quầy cười nhạt.
Trong lòng ông thầm nghĩ: Hai cha con các người đến tiệm ta bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần chỉ ngắm mà không mua, tiện thể còn uống trà ăn điểm tâm, không ngờ miệng lưỡi lại còn lớn đến thế!
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-cao-kho-voi-huu-kien-dao-hoa-ngu/2840010/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.