Thu xếp xong xuôi, mấy nha đầu liền cáo từ lui ra.
Mặc Như Sơn dẫn theo đám nam nhân trong nhà tới xem xét một vòng. Thấy căn phòng dạy học được thu dọn tươm tất trong thời gian ngắn như thế, ông tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Nhìn thấy Mặc Phàm lén lút tiến lại gần, Mặc Y mỉm cười: “Chiếm luôn phòng tân hôn của nhị ca rồi… thế này thì không lấy được nhị tẩu nữa rồi.”
Mặc Phàm thấy nàng vẫn còn tâm tình đùa giỡn, liền yên lòng, thấp giọng dặn dò: “Tẩu tử của nhị ca còn chưa có bóng dáng đâu! Ngũ muội, muội cứ coi lần này vào cung như đi xem náo nhiệt thôi, đừng áp lực quá, đừng để ý lời cha nói…” Hắn chỉ dám lẩm bẩm khe khẽ.
“Mặc Y! Con mau ra tiền viện!” Mặc Như Sơn mặt mày nghiêm nghị gọi.
Huynh muội nhìn nhau, đành bất lực mà bước đi.
Tới tiền sảnh, Mặc Như Sơn nghiêm túc trò chuyện với Mặc Y: “Đại bá có rất nhiều đồng liêu, nhưng chưa từng nghe ai có nữ nhi gặp chuyện như con. Bởi vậy, con phải tranh khí! Nếu con vào cung biểu hiện tốt, được nương nương ưu ái, thì Mặc gia chúng ta sẽ đổi khác.”
Ông nhớ tới khi mình kể chuyện này với cấp trên và đồng liêu, ai nấy đều kinh ngạc, nhưng sau đó đều tỏ rõ thái độ cung kính hơn hẳn.
“Thậm chí, nương nương còn có thể chỉ hôn cho con một mối tốt.”
Nghe đại bá nói vậy, bóng dáng Lương Hựu liền hiện lên trong đầu Mặc Y: nếu thật sự được nương nương chỉ hôn, thì tốt biết mấy! Khóe môi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-cao-kho-voi-huu-kien-dao-hoa-ngu/2840016/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.