Phủ Thừa Ân Công – nhà mẹ đẻ của Hoàng thượng.
Lão phu nhân vẫn còn khỏe, mấy ngày nữa là đến thọ yến của bà.
Với những nhà như vậy, Mặc Y tất nhiên phải chuẩn bị lễ vật để đến chúc thọ.
Trước kia, việc này đều do Phùng trắc phi đảm đương, giờ đến lượt nàng phải tự mình lo liệu.
Tuy Triệu ma ma đã nhiều năm không quản sự, nhưng mấy việc này bà vẫn rành rẽ. Có điều, lần này bà muốn để Mặc Y tự mình xử lý.
Đến khi thực sự phải ra tay, Mặc Y mới từ từ nhớ lại những gì Triệu ma ma từng giảng dạy.
Đầu tiên xem xét thân thế đối phương, nguyên do sự việc. Kế đến là quan hệ qua lại giữa hai nhà. Rồi kiểm kê kho vật phẩm trong phủ, cuối cùng lựa chọn những món vừa phù hợp, vừa không tầm thường.
Nghe thì có vẻ rườm rà, nhưng thật sự khi đắm chìm vào thì lại rất thú vị.
Xem xét một hồi, Mặc Y khẽ lắc đầu: “Theo ta thấy, lễ vật nên chọn thứ dùng được thì hơn. Tỷ như trong kho của phủ, chỉ riêng bình hoa nhận được đã có tới hai trăm sáu mươi bốn chiếc. Những thứ này, không dùng đến, mà đem tặng lại thì không hợp lễ, để trong kho chỉ thêm bụi bặm. Vậy mà chúng lại là đồ đổi bằng bạc thật tiền thật của phủ đấy. Lâu dần, số bạc đọng lại trong này cũng chẳng nhỏ đâu…”
“Phải đó…” Triệu ma ma cũng thở dài, “Lại còn những món theo trào lưu mấy năm gần đây, đợi vài năm nữa lại thành lạc hậu, phí hoài vô ích.”
“Đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-cao-kho-voi-huu-kien-dao-hoa-ngu/2841598/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.