Khi Hứa Diên tỉnh dậy, đồng hồ báo thức vẫn chưa reo.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ cũ kỹ rơi xuống mặt chăn.
Hoa dại theo bức tường gạch đỏ loang lổ bò lên tận bậu cửa sổ.
Trong làn gió xuân khẽ lay động, cô có thể ngửi thấy hương hoa len lỏi theo khe cửa sổ tràn vào.
Mái tóc dài của Hứa Diên xõa trên chiếc gối trắng tinh, như cỏ nước tích tụ nhiều năm, đen nhánh và ẩm ướt.
Không chỉ tóc cô ướt đẫm, mà cả váy ngủ và ga giường bên dưới cũng vậy.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, từng vệt nước mờ nhạt do mồ hôi thấm ra lại hiện rõ lấp lánh.
Cô nhắm nghiền mắt, làn da trắng mịn như sứ, mí mắt khẽ run rẩy, tựa như con bướm yếu ớt nhẹ nhàng vỗ đôi cánh của mình.
Lại mơ thấy Tạ Tư Chỉ rồi.
Trong mơ, hắn hờ hững tựa vào lan can sắt hoen gỉ ở hành lang.
Ánh trăng phủ xuống xương bả vai gồ ghề ẩn dưới lớp áo sơ mi, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo.
Hắn không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cô.
Hàng xóm đi ngang đều liếc nhìn, đoán già đoán non về thân phận và mục đích của hắn.
Ngón tay hắn lướt chậm trên chuỗi hạt trầm hương, dáng vẻ tao nhã như một pho tượng trong điện thờ: "Anh đến để lấy lại phần di sản thuộc về mình."
Di sản.
Thứ di sản hắn nói tới, không ai hiểu rõ hơn Hứa Diên.
Cô trốn trong chăn, tay chân lạnh toát.
Suốt năm năm qua, cô đã không nhớ nổi mình mơ thấy hắn bao nhiêu lần rồi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/2929783/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.