Nghe thấy giọng Tạ Tư Chỉ, cơ thể căng cứng của Hứa Diên mới dần thả lỏng.
Hắn buông tay khỏi miệng mũi rồi nắm lấy cổ tay lạnh buốt của cô.
Hắn kéo cô bước lên cầu thang gỗ dẫn lên tòa nhà nhỏ.
Căn nhà này chỉ có mình cô ở, những căn phòng khác đều bỏ trống.
Hắn dẫn cô lên tầng ba. Từ khung cửa sổ trong phòng nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng quản gia Đinh cùng đám người làm đang bận rộn việc gì dưới vườn.
"Bọn họ giết người rồi."
"Tôi biết."
"Bọn họ còn định chôn cô ấy nữa." Giọng Hứa Diên rất khẽ, mang theo chút run rẩy khó nhận ra: "Nếu tối nay tôi cố gắng lên tiếng cứu cô ấy thì..."
"Hứa Diên." Tạ Tư Chỉ nhận ra sự bất an của cô, khẽ vòng tay ôm cô vào lòng.
Sự điềm tĩnh của hắn khiến tâm trí Hứa Diên bình tĩnh trong giây lát. Chỉ là sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia, hắn lại quá mức bình thản.
Trên người hắn có một mùi hương thoang thoàng, đó là mùi nước giặt quần áo.
Mùi trầm hương, phật thủ, cam đắng, hòa thêm hương tuyết tùng và rêu sồi.
"Tôi biết hết nhưng đây chính là quy tắc của trò chơi, đúng chứ?"
Tạ Tư Chỉ cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên những lọn tóc xoăn nhẹ của cô gái: "Em không thể cứu được cô ấy đâu. Chúng ta đều bị ép buộc phải tham gia vào trò chơi này. Giữ được mạng mình đã là rất khó rồi. Về số phận của những người khác, em chỉ có thể đứng ngoài. Em phải học cách làm cho trái tim mình cứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/2929789/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.