Tiếng nổ chỉ vang lên một lần.
Sau đó, đêm khuya lại chìm vào tĩnh lặng.
Phía bên kia vách tường chỉ còn âm thanh bác sĩ xử lý vết thương, Tạ Tư Chỉ mất quá nhiều máu, thần trí đã không còn tỉnh táo.
Bên ngoài phòng giam, có người đang vội vã đi tới.
Hứa Diên mang theo một chiếc kẹp tóc hình cá mập, cô vén mái tóc dài, giấu chiếc răng hàm của Tạ Tư Chỉ vào trong tóc.
Người tới mở cửa phòng giam, đưa cô ra ngoài.
......
Đây là lần đầu tiên Hứa Diên nhìn thấy "Anh Túc Đen" trong lời đồn.
Irene sở hữu một vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.
Cô ta mặc một bộ quân phục màu xanh lá, bắt chéo chân, tựa vào ghế sô pha ăn nho.
Ở giữa sa mạc, đây là một thứ vô cùng xa xỉ.
Người phụ nữ chậm rãi bỏ một quả nho vào miệng: "Thuộc hạ của tôi tận mắt nhìn thấy, ban ngày cô ta nhét cho đầu bếp mang cơm một tờ giấy, đến tối căn cứ đã bị tập kích. Rất khó để không khiến người ta liên hệ cuộc tập kích lần này với cô ta."
Lời này là nói với Tạ Doanh Triều đang ngồi bên cạnh.
Binh sĩ áp giải đầu bếp lên.
Người này vừa nhìn thấy Hứa Diên, lập tức chỉ mặt: "Chính là cô ta! Chính cô ta bảo tôi chuyển tin cho người trong thành!"
Tạ Doanh Triều lặng lẽ ngồi trên xe lăn, ánh mắt khẽ quét xuống.
Người đầu bếp bị hắn nhìn chằm chằm, cả người giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, đến thở cũng thấy khó khăn.
Irene hỏi: "Trong tờ giấy viết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/2929875/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.