Phản ứng đầu tiên của Cố Du là vặn hỏi Từ Trạm về những tấm hình, lời tới khóe miệng lại đột nhiên nghĩ đến anh vừa mới cứu mình, có thể nói sự tín nhiệm của anh ở thời khắc nguy cấp, khiến cô không muốn lấy oán trả ơn.
Vì vậy cô đã cúi đầu trả lời câu, "A, thực xin lỗi."
Khác hẳn thái độ lúc trước, hai mắt Từ Trạm nheo lại, nhìn thấy vẻ mặt cô vừa lạnh nhạt vừa đáng thương, cuối cùng buông lỏng tay, "Có đói bụng không?"
Cố Du lắc đầu, giống như bị sương lạnh làm mệt mỏi, cũng không lên tiếng.
Trong tình cảm, người mềm lòng dù có đi để ý khắp thế giới, biết nhược điểm trí mạng của mình nửa bước cũng khó đi. Từ Trạm ôm Cố Du, nhẹ nhàng vuốt lưng của cô, không biết cô bị chính mình dọa sợ, hay là bị người của cục quốc an dọa sợ.
Lúc này, Cố Du vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên lưng anh, "Cám ơn anh”.
"
Giọng nói mềm mại của cô thổi tan tất cả lo lắng, khiến Từ Trạm kinh ngạc vui mừng trầm luân, nhất thời không biết nói gì.
"Tôi nhìn thấy anh ở trên TV," bản thân Cố Du cũng không thích ứng với giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vào giờ phút này, nhưng cảm thấy cực kỳ tự nhiên, "Anh bận rộn suốt cả ngày?"
"Tư liệu vừa tiết lộ anh đã biết ngay, trở về chuyến Bắc Kinh."
"Anh thật sự tin tưởng tôi?"
Từ Trạm cười đến mức khiến người ta không hiểu mà hốc mắt cay cay, Cố Du cắn răng chịu đựng.
"Cả đêm anh đã không ngủ, em giúp anh?" Thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-gioi-mau-hong-phan/2241309/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.