Từ Trạm hô hấp nặng nề quanh quẩn.
Cố Du không còn kế sách, đở anh tới sô pha.
Vừa tiếp xúc sô pha, cả người Từ Trạm như đất bùn mềm nhũn xuống, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.
Thuốc hạ không nặng, nhưng anh gắn gượng chống thân thể, có lẽ trong đầu giống như có mười mấy cái mũi khoan chen chúc mãnh liệt ra bên ngoài. Kiên trì như vậy vì ngăn cản kế hoạch của mình?
Anh hô hấp từng tiếng trầm trọng hơn từng tiếng, mày nhíu chặt giống như chịu thống khổ rất lớn.
Cố Du đưa tay cầm lên điện thoại nội bộ, gọi nhân viên phục vụ đưa vào thùng đá, cô cực kỳ bình tĩnh, Từ Trạm khó khăn mở mắt ra, anh cho rằng, cô sẽ đại náo một hồi, thề sống chết không theo, thậm chí làm chuyện cực đoan báo thù lại anh, trả thù anh mạnh mẽ ngăn cản kế hoạch của cô.
Nhưng là cô không có.
Cô im lặng ngay cả trong mắt không hề có lửa giận hay là phẫn hận, chỉ có hờ hững và tuyệt vọng.
Cố Du biết cô đã không có cơ hội , bất luận đêm nay, hay về sau, tính cách Từ Trạm, cô chỉ sợ có thể nói không còn tự do.
Chính cô cũng cho rằng trong nháy mắt đó, cô sẽ nổi giận, giống như giống bệnh tâm thần lúc trước. Nhưng là bệnh tâm thần thật sự cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì, Cố Du bị cảm giác vô lực chiếm lấy, cả người bay bổng , mờ mịt rã rời. Cô thuận thế kéo Từ Trạm gối lên trên chân của mình, dùng khăn lông bao đá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-gioi-mau-hong-phan/2241312/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.